Rừng chiều
Rừng chiều rộn tiếng ve ngân
Rì rầm tiếng suối rất gần mà xa
Lưng trời tím một cánh hoa
Chìm trong hư ảo, nhạt nhòa khói sương …
Sương phụ
Rừng sao đếm hết lá rơi
Chiều sao chứa hết chơi vơi muộn phiền
Rộn lòng u uất niềm riêng
Tiếng đêm lặng lẽ lạnh miền cô liêu
Ve ơi rả rích chi nhiều
Ngân hà tít tắp lời yêu xa rồi
Rì rào gió lộng buồn rơi
Rầm rầm bão cuốn tả tơi thuyền tình
Tiếng thương tan nát lòng mình
Suối mơ, bến mộng chừ thinh lặng đời
Rất mong dấu ái với người
Gần trong cõi thực đừng rời rã mơ
Mà sao hư ảo mịt mờ
Xa rời nhân thế thẫn thờ người đi
Lưng tròng đêm lặng lâm ly
Trời cao có thấu ai bi trùng trùng
Tím đời tê tái vô cùng
Một con thuyền mộng chập chùng bến mê
Cánh hoa tan tác đông về
Hoa đời tàn úa tái tê cõi lòng
Chìm trong sầu mộng mênh mông
Trong mơ mong thực tránh lòng đớn đau
Hư vô xa biệt cõi nào
Ảo mờ nhân ảnh biết đâu mà tìm
Nhạt đời mặn đắng com tim
Nhòa trong lệ mặn bóng đêm chập chùng
Khói hương nghi ngút mộ phần
Sương phụ sùi sụt giọt trần gian đau