Ngụ ngôn 31
Con thiên nga vốn rất ghét cái gì đen đúa hay vấy bẩn. Thiên nga thấy chồn hôi hám nên lên án gắt gao. Thiên nga cũng bực bội loài chuột chù vừa hôi vừa dơ bẩn. Thiên nga còn sợ loài rắn hung ác chuyên phun nọc độc. Nhưng thiên nga vẫn phải sống chung.
Nhưng cho dù ghét loài dơ bẩn, hôi hám, độc ác, không phải tất cả thiên nga đều lên án hay tránh né những loài ấy. Một số con thiên nga muốn yên thân nên cũng chơi với chuột, nói năng như rắn và đi kiếm ăn với chồn.
Còn những nàng thiên nga muốn giữ cho mình trắng tinh và xinh đẹp thì hay gặp những chuyện phiền toái, bị giành ăn và bị cô lập.
Một ngày nọ tất cả các gia đình thiên nga họp lại để quyết định phải “lên tiếng”. Nhưng khi họp lại, thì một số thiên nga đã nhuộm màu lông của cọp, một số đen như chuột, số khác thì uốn éo như rắn.
Rồi mùa đông cũng qua đi. Khi rừng mở hội đón xuân, thì những cô thiên nga trắng tinh dù còn ít ỏi, ốm đói và bị khóa miệng, vẫn hòa khúc nhạc xuân hay nhất của năm ấy. Nhờ vậy mà hoa rừng được khích lệ nở bừng đón xuân.
Ngụ ngôn 32
Chim ca vang. Sói bảo: “Mày cầu nguyện cả ngày, chẳng làm gì à?” Chim đáp: “Tôi cầu nguyện và rồi đi tìm mồi cho chim con”. Bướm tung tăng cám ơn Đấng Hóa Công cho màu rực rỡ. Sói bảo: “Mày cầu nguyện, chẳng lo nhuộm cho màu đẹp hơn?” Bướm đáp: “Tôi cầu nguyện và giúp kén nhả tơ”. Hoa đùa trong gió, tỏa hương bay lên trời. Sói phàn nàn: “Mày cũng lo cầu nguyện, chẳng lo mùa giông bão à?” Hoa cười: “Khi tôi dâng hương lên Trời cũng là lúc tôi tỏa hương cho đời”.
Sói nghe xong lẩm bẩm: “Còn ta mải lo săn mồi, cuối cùng chẳng có tiếng ca, chẳng còn màu sắc mà cũng chẳng có chút hương thơm”. Nói xong hắn vục miệng vào vũng nước, cô đơn và chán nản.
Ngụ ngôn 33
Đường trải nhựa bóng loáng. Xe chạy bon bon. Người đi nô nức. Đường nhựa chạy mãi gặp con đường đất gồ ghề. Đường nhựa bảo: “Cậu xem tớ mô đen và lộng lẫy chưa? Ai như cậu ngàn năm lởm chởm?”
Đường đất không nói gì, chỉ mỉm cười tung bụi mịt mù. Bỗng mưa lớn, mưa như hồng thủy. Đường nhựa càng khoái chí cười ngất trong mưa vì nó trông bóng và sạch hơn nhiều. Đường đất nhìn nó mà thèm. Hèn gì xe lớn xe nhỏ chạy tới chạy lui tán tỉnh nhựa ta.
Nước ngập tràn đường nhựa và dâng nhanh như lũ. Xe chết máy. Người người dắt xe. Người ta cố chen nhau lên đường đất, vì đường đất gần con lạch nên chỉ trơn ướt chứ không ngập bì bõm.
Nước rút. Đường nhựa trông dơ bẩn và gớm ghiếc với đủ thứ đất và rác rưởi. Nhưng kinh hồn hơn là giữa đường có một lỗ đen bí hiểm, to và sâu như miệng núi lửa. Đường nhựa khóc nói với đường đất: “Cậu ơi, hóa ra tớ chỉ có cái vỏ là bóng đẹp thôi. Ruột thì đã bị rút hết từ lâu”.
Ngụ ngôn 34
Voi đi bán ngà giả bằng nhựa, nói: “Ngà này gia truyền ngàn năm”. Cọp đi bán da giả bằng cao su, nói: “Da này đã phơi khô từ thời Thi Sách”. Cừu đi bán len giả làm bằng nylon. Cừu bảo: “Len này được xén từ Palestine”. Vậy mà thiên hạ chen chúc mua. Bắt chước các con thú đó, chim ưng cũng đi bán tiếng ca giọng hát, nó giả tiếng chim gáy buổi sáng, nghe quá tức cười nên ai cũng chê và đuổi nó đi.
Chim ưng hỏi các con thú kia: “Sao các bác bán đồ giả người ta mua, còn tôi bán giọng ca giả chẳng ai thích vậy?” Voi bảo: “Chú mày nhìn đi, ngà, da hay len cũng giống bằng cấp giả, người ta mua bán được vì đem về chưng đó khó phát hiện, chứ giọng ca cũng như kiến thức, mở miệng ra là thiên hạ biết ngay thuộc đỉnh cao nào!”
Ngụ ngôn 35
Hội thi nói thật được tổ chức mỗi năm một lần giữa các môn phái trên núi Vị yết nam sơn. Trong giang hồ thường người ta chỉ thi nói dối vì ai ai cũng nói thật, nói dối đối với họ là khó vô cùng. Còn các môn phái ở Vị yết nam sơn này vốn quen gian dối nên thi nói thật đâu có dễ đậu. Các môn phái tỉ thí, ráng nói thật nhưng cuối cùng ai cũng lòi cái đuôi giả dối, nên rớt tuốt.
Cuối cùng một đại chưởng môn của môn phái nọ bước lên. Ông thi xong được vỗ tay rào rào. Giải thưởng nói thật của Vị yết sơn năm ấy được trao cho ông ta. Ông nói gì mà chiếm giải dễ dàng vậy. Câu trả lời là ông im lặng chẳng nói gì cả.
Lời bình: Hóa ra ở Vị yết nam sơn này, người ta dạy nhau rằng hễ ngậm miệng thì thôi, chứ đã mở miệng là cứ… phét.
Ngụ ngôn 36
Đường cát nhìn cà phê cười khinh khỉnh: “Ta ngọt ngào mới làm vừa lòng thiên hạ. Còn nhà ngươi, đắng nghét, không có ta, ai thèm uống cà phê”.
Đường cát quay sang chanh: “Chị chua như thế ai mà thèm. Phải có tôi chị mới ngọt ngào làm mát lòng người đời”.
Đường cát vẫn tự hào mãi như thế cho đến một hôm đường thấy người ta khuyến cáo giảm đường. Nhiều người uống cà phê đen không đường. Đá chanh cũng giảm đường lại. Uống cà phê không đường thì được. Ăn chanh với muối cũng được. Nhưng chẳng ai ăn đường không.
Lời bình: Ngọt ngào quá thế gian cũng thấy ngán.
Ngụ ngôn 37
Mùa Trung Thu, thiên hạ nhộn nhịp mua bán bánh và lồng đèn. Bánh trung thu đắt giá, có khi một chiếc bánh giá bằng cả chục ký gạo. Lồng đèn có khi chẳng cần đèn mà giá cũng cao gấp mấy lần lồng đèn truyền thống. Những quầy bán hàng trung thu rực rỡ ánh đèn. Người ghé mua, người đến ngắm, nhộn nhịp những con phố. Bánh trung thu cười nói huyên thiên. Lồng đèn chớp mắt sang trọng.
Bỗng trời đổ mưa. Mưa to và phố ngập. Gió lớn và điện tắt hết.
Mưa tạnh hẳn. Bánh trung thu ướt sũng, chẳng ai buồn mua. Lồng đèn tơi tã, ướt thế kia thì pin nào thắp được. Nhưng ở trong con hẻm nhỏ, khi điện tắt hết, ánh trăng bỗng chiếu sáng lung linh. Trẻ con nghèo chỉ có bánh đa và lồng đèn dán bằng bao nylon cũ. Những đứa trẻ rước đèn múa hát vui tươi trong khi bánh trung thu và lồng đèn cao cấp cứ cúi đầu tiếc tiền!
Khuya, trẻ con về nhà hết. Chị Hằng đi ngủ. Trước khi tắt ánh trăng, chị đọc lại lá thư của liên đoàn bánh trung thu và lồng đèn cao cấp: “Chị đi với chúng tôi, sẽ được trả cao”. Chị viết vội vài chữ trả lời: “Có trả được cho tôi niềm vui trong trẻo của tuổi thơ hẻm nhỏ?”. Viết rồi, chị bấm “send” và cười hồn nhiên.
Ngụ ngôn 38
Voi con đi đường bị sập xuống cống bị gãy chân. Voi mẹ đến hỏi tội ống cống. Cống bảo: “Tôi có tội gì nào? Tại cái nắp không chịu đậy”. Hỏi nắp cống, nắp bảo: “Tôi có tội gì nào? Tại nước ngập đấy tôi ra khỏi chỗ của tôi”. Hỏi nước, nước bảo: “Tôi mà có lỗi ư? Tại mưa không báo trước”. Hỏi mưa, mưa than thở: “Nước dưới kia bốc hơi nhanh quá sao mây chịu nổi”. Hỏi vòng vòng đúng một trăm chỗ, voi mẹ quay lại ống cống và bảo: “Tôi có thể đạp nát anh ra, vì thật ra mưa là ơn huệ cho đời, nhiệm vụ của anh phải là bảo vệ, mà anh vô ơn quá”. Cống nói: “Nhưng tôi vô tri, làm gì được? Lỗi là ở cơ chế” Voi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy được rồi, tôi tha cho anh, nhưng kẻ nào “chế” ra cái “cơ” ấy rồi sẽ rớt xuống cống thôi”.
Read Full Post »